Sau mười mấy năm khởi nghiệp vật vã trước kia, cuối cùng thì cuộc sống của tôi vài năm gần đây rất…bình thường. Không còn những mục tiêu kiểu chạy theo khuôn mẫu xã hội, không còn những sự cưỡng ép nhằm trở thành hình mẫu doanh nhân này nọ. Điều mà tôi cảm nhận được ở những ngày tháng này có thể gói gọn trong hình ảnh sau: tôi như cá đã tìm thấy nước, đã về với nước! Một nhà đầu tư thực thụ !
Gần đây tôi gặp rất nhiều bạn muốn khởi nghiệp, muốn làm một cái gì đó lớn cho đời mình. Rồi tôi cũng có dịp gặp những doanh nhân đã thành công trong thương trường. Trong tất cả những lần trò chuyện này tôi cố tình “cài cắm” một số câu hỏi xem thử tất cả họ có thực sự thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn của tham vọng hay chưa. Tất cả những gì tôi nhận thấy từ họ đều là: muốn nhiều hơn nữa!
Muốn nhiều hơn nữa chính là triệu chứng của cá còn ở trên cạn, khát lắm! Có đổ vào đầu vài lít nước thì cũng thấm vào đất hết, lại khát khô!
Tôi cũng trải qua trạng thái mới đầu thì cũng vui vẻ, hưng phấn khi kiếm được tiền rồi sau đó lại cảm giác trống rỗng. Đúng là tiền chỉ có thể làm cho con người dễ chịu trong chốc lát. Qua một thời gian ngắn thì mọi sự đâu cũng lại vào đấy, chúng ta vẫn sẽ thấy mình thiếu thốn, thua kém…rồi tất yếu sẽ nảy sinh cảm giác muốn thêm nữa, muốn thêm mãi.
Năm 2008 tôi ở trong trạng thái đó. Dù đã sống trong tiện nghi tương đối tốt, tiền nếu so sánh với bạn bè cùng lứa thì tôi có quá nhiều nhưng vẫn có cảm giác thiếu thốn trầm trọng. Tôi vẫn muốn vươn lên cao hơn, vẫn muốn chinh phục thêm, vấn muốn tìm kiếm một cái gì đó to tát hơn cho đời mình.
Nếu nhìn theo khuôn mẫu chung thì điều đó là bình thường, ai mà chẳng thế. Nhưng nếu nhìn ở bình diện viên mãn cá nhân thì hoàn toàn hỏng cả. Chúng ta sinh ra chẳng lẽ cứ chạy theo những thành tựu, thành tựu này chưa xong đã có thành tựu khác mọc ra trong đầu dường như chờ sẵn chúng ta giành lấy chúng. Mục tiêu nối tiếp mục tiêu. Ham muốn nối tiếp ham muốn. Tất cả chúng sẽ nghiền nát cuộc đời chúng ta cho đến tận giây phút cuối cùng nếu chúng ta không thực sự chú tâm nhìn nhận ra đó chỉ là cái bẫy của tâm trí.
Đáng lẽ tiếp tục vươn cao hơn nữa trong sự nghiệp thì tôi lại ngừng lại. Tôi có mấy năm trời khá vật vã để làm cho mình thức tỉnh. Trải qua mấy năm đó tôi mới phát hiện ra hoá ra làm kinh doanh thành công còn dễ hơn nhiều so với việc tìm kiếm ý nghĩa thực sự cho đời mình. Bắt mình leo lên những nấc thang cao hơn của nhận thức thì khó khăn lắm, vì nhìn từ ngoài vào nó chẳng đem lại lợi lộc cụ thể nào, nếu không muốn nói là quá trình tìm kiếm sự thức tỉnh đó khá vô dụng. Tôi đã lật tung, làm xáo trộn của sống của mình lên để tìm ra bí mật nào nằm ẩn sâu trong sự tồn tại của con người, cái mà chúng ta vẫn gọi là hạnh phúc liệu có tồn tại, và chạm tới hạnh phúc thì có cần phải thành công nhất nhì thế giới?
Nếu chúng ta trung thực với bản thân mình, dám chấp nhận tìm kiếm sự thật thì quá trình đó thật khủng khiếp. Nó giống như việc tự cầm dao giải phẫu chính mình, chỉ khác ở đây là giải phẫu tâm trí.
Bốn năm năm trời và càng ngày càng lún sâu vào tuyệt vọng vì không thể tìm ra chút ánh sáng nào cho sự thức tỉnh. Tôi đọc gần như tất cả mọi kinh sách tôn giáo. Tôi cũng thực hành nhiều kĩ thuật của tôn giáo nhằm tìm ra lời giải cho vấn đề. Nhưng đơn giản là bạn không thể tự làm mình thức dậy khi đang chìm trong giấc ngủ sâu. Giấc ngủ của sự so sánh hơn thua, tranh giành, tìm kiếm thành công, thành tựu và ảo tưởng vào những giá trị của chính bản thân mình.
Có một đêm tôi ngủ mơ. Tôi mơ mình đã chết rồi. Tôi vẫn thấy mọi người còn sống nhưng họ chẳng thấy tôi, chẳng cảm nhận được gì từ tôi. Người thân đem chôn tôi. Khóc lóc, đau buồn vài hôm rồi họ lại tiếp tục cuộc sống của họ. Wow, hoá ra mình chẳng quan trọng gì lắm đối với sự vận hành của thế giới này. Không có mình thì mọi sự vẫn tiếp tục, vẫn tiếp diễn một cách bình thường.
Thế mà tôi từng nghĩ mình quan trọng!
Không có mình thì vợ con sẽ thế nào?
Không có mình thì doanh nghiệp của mình sẽ ra sao đây?
Không có mình thì hội này, nhóm nọ có lẽ khó mà hoạt động trôi chảy.
…
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ rất thật đó, một cái gì đó như gánh nặng được trút khỏi vai tôi. Thực sự là một ân sủng lớn.
Chúng ta không quan trọng đến thế đâu!
Nhưng chúng ta cũng là điều kì diệu.
Nếu bạn biết sứ mệnh thực sự của mình, bạn sẽ chẳng sống ngày nào là thừa thãi nữa. Bạn sẽ không phải “tranh đấu” theo ý nghĩa cũ nữa.
Hãy quan sát một cái cây hoa hồng. Nó nảy mầm. Lớn lên. Nở hoa. Tàn úa. Chỉ có vậy.
Nhưng trong 7 tỉ người trên hành tinh này, ai đã trải qua quá trình như cây hoa hồng? Có ai thực sự đã nở hoa? Hay kéo dài lê thê đời mình trong bấn loạn vì truy cầu thành tựu cho đến ngày nhắm mắt lìa đời?
Chúng ta khởi nghiệp, theo đuổi thành công làm quái gì khi mà cả cuộc đời mình còn thua cả một cây hoa hồng, chẳng thể nở hoa, chẳng thể tìm thấy niềm vui, chẳng thể tìm thấy sự mãn nguyện, chẳng thể tìm thấy tình yêu thương và hạnh phúc, chẳng thể tìm thấy quyền năng của chính mình?
Đó là bài toán mà bất kì người nào muốn tìm kiếm câu trả lời đích thực cho đời mình đều phải tự tìm lời giải.
Và đó cũng chính là chìa khoá để mở ra những khả năng mới của con người. Khi bạn sống trong thức tỉnh, bạn sẽ học mọi thứ nhanh hơn gấp bội, bạn sẽ làm mọi thứ đúng đắn, bạn sẽ sống đời huy hoàng; một con người có được hạnh phúc thì tự mọi thứ sẽ được sắp xếp trật tự cả. Còn bây giờ chúng ta đang làm ngược lại: chúng ta cố sắp xếp để có hạnh phúc. Chúng ta cố khởi nghiệp, tìm kiếm tiền tài, chinh phục thành công để hòng mong hạnh phúc sẽ tới. Nó không tới đâu, mãi mãi không tới. Cái mà chúng ta nhận được chỉ là cảm giác dễ chịu nhất thời mà thôi.
Sau cái đêm trải nghiệm được cái chết thật đến nỗi tôi tưởng mình đã chết rồi đó, tôi có được thứ mà trước giờ tôi chưa bao giờ có: tôi chạm được vào niềm vui tự phát bên trong mình. Thứ niềm vui chẳng cần tới tiền, chẳng cần tới thành công, chẳng cần tới sự công nhận của ai, chẳng cần tới gì cả. Nó đơn giản ở đó, dẫn lối cho cuộc đời tôi.
Khi có được niềm vui tự phát rồi thì bạn muốn làm cái gì sau đó cũng được cả. Bạn muốn làm nông dân, tốt thôi. Bạn muốn làm kĩ sư, tốt thôi. Bạn muốn làm bác sĩ, tốt thôi. Bạn muốn làm doanh nhân, tốt thôi. Mọi sự chúng ta làm sẽ mang phẩm chất hoàn toàn khác trước. Nó có niềm vui và rung động rộn ràng!
Năm 2012, sau khi tìm kiếm chán chê và phát hiện ra những điều trên, tôi lại bắt đầu dựng nghiệp. Có khác là mọi thứ như được trụ vững trên một nền tảng mới. Biết nói sao nhỉ? Không lẽ phải nói là sau khi thức tỉnh chúng ta có khả năng biết trước cả sự thành công!
Hàng ngày tôi làm những việc bình thường. Chẳng có tí ti hình mẫu doanh nhân nào. Nó ngược lại với cách mà chúng ta vẫn hình dung về khởi nghiệp, thường là cưỡng ép bản thân, vất vả, lăn lộn. Ở đây, mọi việc được tôi làm từ từ. Mới thoạt nhìn tưởng chẳng có chút sức mạnh nào. Mà giờ thì tôi biết sức mạnh chẳng giải quyết được gì nhiều, hàng ngàn năm nay những người dựa vào sức mạnh đều chẳng giải quyết được gì nhiều. Cần một thứ gì đó hoàn toàn khác để vừa dựng nghiệp vừa tận hưởng cuộc sống một cách thông minh.
Có khá nhiều bạn đang tham gia cùng tôi trong hành trình trở thành nhà đầu tư thực thụ. Tôi hoàn toàn tin vào sự dung dung, sự từ tốn, sự tự tại và tự tận hưởng cuộc sống. Tôi biết những thứ đó có thể tạo ra một cuộc cách mạng về cách thức khởi nghiệp. Khi tất cả ngoài kia đều phải “cày” để thành công thì chúng tôi cứ nhẹ nhàng làm. Khi chúng tôi triệt tiêu những áp lực thì đến một lúc nào đó sẽ kích hoạt được những khả năng tiềm ẩn ở mỗi cá nhân, những khả năng đó chỉ hiển lộ khi con người ở trạng thái tốt nhất, trạng thái hạnh phúc và thức tỉnh.
Nhiều, nhiều lắm những người theo lối cũ sẽ không ủng hộ lối làm việc như thế này, nó giống như…lười biếng quá!
Tôi thì hoàn toàn có lí do để đi theo hướng này. Bởi vì khi cả thế giới cuống cuồng lao đi và nghĩ cách đó là hiệu quả thì nên chăng ai đó phải nghĩ và làm ngược lại. Mà ngay cả chúng tôi không thành công thì cũng chẳng mất gì, vẫn đã trải qua những tháng ngày tận hưởng cuộc sống tuyệt vời.
Trong mơ chăng?
2 comments
Nhận thức vô cùng tối thượng của những nhà đầu tư thực thụ
hay quá