Mười hai hào kiệt và bí ẩn tổ chức đứng sau Hên Network (p.10)

by anmieu

Cuối giờ chiều, Don cũng đã về tới dinh thự, chú Vương biết tính anh chàng nên sắp xếp một chiếc Porsche Cayenne màu xám bạc ra đón, lại đặc biệt chuẩn bị sẵn một ít phô mai Gruyère của Thụy Sĩ – được mệnh danh là ngon nhất thế giới, để anh thưởng thức trên đường từ sân bay về.

Lúc Don bước vào cửa, chưa kịp cất hành lý thì C đã kéo anh ra vườn. Tối nay đã gần đông đủ thành viên nên có tổ chức BBQ. Không khí mát lạnh buổi tối mà ngồi quanh bếp lửa, uống vang và ăn đồ nướng thì còn gì bằng. J và O còn tranh thủ trổ tài với hai món sườn cừu “gia truyền” mà hai người vừa học được trên Google lúc chiều.

Nhìn thấy Don, chú Tư vui vẻ: “chà dạo này vẫn vậy ha, cái gọng kính năm tỷ với chòm râu dê này là không lẫn vào đâu được”. Mọi người nghe thấy cười lớn cả Vivian đang ngồi nghe chú Bảy kể về nghiên cứu ở Inđô cũng không nhịn được mà cười phá lên.

Don không ngại ngùng, anh đã quá quen với kiểu “cà khịa” này của chú Tư, nhanh chóng hùa theo: “cái gọng năm tỷ mới gãy ở Monaco hôm qua nên con gửi về hãng sửa rồi chú ơi, đeo tạm cái này có năm chục triệu hà, mấy bữa nữa về New York lại là đổi cái kia liền. Còn chòm râu dê này nuôi được chòm râu dê, kiên nhẫn tháng bốn lần ngồi mỗi lần hai tiếng cho thợ riêng tỉa từng cọng, thương hiệu của Don chứ bộ. Mà hai cậu J với O nướng cừu sai cách rồi, nghe mấy ông chú của tôi nói hồi ở bên Sicily, mỗi lần làm BBQ là cưa một mớ đạn lấy thuốc súng, đốt lên nướng vị mới ngon”. Giọng nói nửa đùa nửa thật của anh khiến mọi người không nhịn được, lại thêm một trận cười vang.

Don gắp một phần toàn rau củ rồi ngồi xuống cạnh C và chú Tư. Lúc này anh cũng muốn cập nhật nhanh tình hình hôm trước thảo luận với đối tác Canada. “Mọi thứ thống nhất rồi chú, Hội đồng tham gia thương vụ này chắc chắn là có lợi đường dài. Quỹ của con cũng nắm một phần khá lớn thông qua nhiều công ty con khác nhau, cỡ năm – sáu năm nữa là mấy ông lớn tài chính sẽ nắm cái thị trường này, dễ như trở bàn tay”.

“Ừ, tháng trước chú ngồi với chú Bảy, chú Tư, có cả dượng Sáu nữa, tính toán thì cuối năm nay sẽ đẹp, nhưng mà chưa phải lúc. Địa lợi thì có sẵn đây rồi, thiên thời với nhân hòa bốn năm nữa là thích hợp nhất”, lúc này ông Vương cầm ly vang cũng ngồi vào bàn.

“Anh Don qua Monaco có kịp vui chơi gì không? Dạo này em bay khắp nơi, có chị bạn nhà ở Monte Carlo mời qua chơi suốt mà chưa sắp xếp được luôn”, Vivian hỏi.

“Bên đó triệu phú đầy đường, cuộc sống chỉ tập trung quanh chuyện ăn uống sang trọng, mua sắm tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, hay đi du thuyền ngắm cảnh… nên nhiều người ưu tiên tìm hiểu tâm linh lắm”, Don rót ly vang thứ hai, “mấy mối quan hệ của anh họ rất quan tâm về phương Đông, đặc biệt là Việt Nam. Chỗ quỹ của anh cũng đang hướng về Đông Nam Á, dự định cầm mấy ngàn tỷ đô la đổ vào trong trung hạn.”

Lúc này, dì Sáu bước ra cùng dĩa bánh xèo. Dì biết Don cũng nhớ hương vị quê nhà nên tranh thủ xuống bếp chuẩn bị một phần cho anh. “Tiền tài thì cũng chỉ là bề mặt, công cụ để tận hưởng lúc đầu, đến lúc thì người ta cũng tìm về những cái thực chất sâu thẳm trong tâm hồn. Như dì với dượng lúc về Việt Nam cũng để lại hết đồ đạc quần áo đắt tiền bên đó chứ đâu có đem về làm gì. Anh Quý của mấy đứa cũng đâu có thiếu tiền mà vẫn thích ở trong rừng với chim muông, không khí trong lành. Hay như chú Tư, sở hữu không biết bao nhiêu tài sản khắp thế giới mà vẫn ghiền ăn mì Hảo Hảo”.

“Tôi đổi qua mì Lẩu Thái rồi nha cô Sáu, vị đậm đà hơn hẳn, buổi sáng ăn mà bỏ thêm mớ rau xanh vô nữa thì…”, chú Tư vừa nói vừa mô tả khiến cho cả bàn đồ nướng BBQ ngon lành trong phút chốc tưởng như không bằng một món ăn xa xỉ “mì gói” nào đó chỉ dành cho các bậc vua chúa, quý tộc thời xa xưa. Don thầm nghĩ, “chú Tư nói đúng quá, tô mì trứng của con ở sân bay lúc chiều là thứ ngon nhất cả tuần rồi được ăn đó”.

Gia đình Don qua Mỹ từ những năm 50, chọn Chicago làm nơi định cư. Cả tuổi thơ ở đất khách của anh là quãng thời gian vừa phải học hành đàng hoàng để lấy điểm cao, vừa phải chống chọi với sự thì thị Châu Á của đám bạn. Có quãng thời gian mấy tháng liền, hầu như ngày nào Don cũng bị lũ to con lúc thì dùng chổi quật anh trong góc lớp, lúc thì lôi vào nhà vệ sinh đánh đập, hay ngang nhiên tẩn Don giữa sân trường. Mặc dù cha anh có nghề đánh võ đài, ông chưa bao giờ muốn Don đi theo nghiệp của mình. Don thì ngược lại, rất muốn học theo để trở nên mạnh mẽ như cha, và nhất là có thể đường hoàng đánh lại những kẻ bắt nạt kia.

Mỗi lần Don đem cái bộ dạng thảm hại lủi thủi về nhà, cha không nói gì, chỉ lặng lẽ đi nấu nước cho anh tắm rửa, bôi dầu lên những chỗ sưng. Thay vì khuyến khích Don tập luyện thể lực hay lập tức hướng dẫn một vài “tuyệt chuyêu” để tự bảo vệ mình, ông chỉ lặp đi lặp lại, dặn anh cần phải kiên trì tôi luyện ý chí để có một tâm thế vững vàng trước đã. Khi nào cảm thấy Don đã vững vàng những phẩm chất đó, cha sẽ dạy cho anh những thứ cần thiết tiếp theo.

Nửa tháng đầu, Don không thể nào tập trung được việc học hành trước những áp lực liên tục về thể chất như vậy. Có đêm, anh nằm trằn trọc vì vừa đau, vừa tức, vừa tủi thân, chỉ có thể nằm khóc ướt đẫm cả gối trước khi quá mệt mà chìm vào giấc ngủ. Dần dà, những lời động viên tinh thần của cha như mưa dầm thấm lâu, anh không những chai lì hơn khi bị bắt nạt mà còn tìm ra được nhiều cách để tránh qua đường khác hay chơi khăm bọn to con kia, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Tuy chưa rũ bỏ hẳn được sự tức tối nhưng Don bắt đầu lấy lại được cân bằng trong việc học, giành lại vị trí đầu lớp vốn là của mình.

Một sự kiện nhỏ xảy ra đã làm thay đổi cục diện tại trường Don: cậu bạn Luciano người Ý mới chuyển trường đến cũng bị đám to con nhắm tới, tuy nhiên chúng không biết được gia đình cậu này là mafia chính gốc Sicily nên thay vì là kẻ bắt nạt, đám to con này ăn một trận no đòn. Don ngưỡng mộ lắm, quyết chí phải làm quen được cậu Luciano này để còn học hỏi, biết đâu chưa cần học đến món võ đài của cha thì đã đủ sức để lo cho mình.Trùng hợp là cậu bạn người Ý này cũng được đào tạo giống như Don, bắt đầu từ việc rèn giũa tinh thần, rồi mới đến thể chất. Don có thành tích nhỉnh hơn trên lớp nên rất nhiệt tình giúp đỡ Lucianno trong học tập, đồng thời anh cũng bắt đầu làm quen với gia đình và các chú của Luciano, đôi lúc còn thấy họ ngồi họp trong phòng khách với phong cách quý ông rất ngầu.

Đúng ba tháng rưỡi sau, cha Don đồng ý dạy cả anh và Luciano đánh võ đài. Đôi bạn lúc này đã rất thân thiết, đám to con kia cũng không còn thù địch gì mà thay đổi hẳn thái độ với hai người.

Chớp mắt, những năm tiểu học và trung học trôi vụt qua, Don chọn đi theo con đường tài chính khi lên đại học, còn Luciano đi sâu nghiên cứu sâu chính trị. Tuy không còn gặp nhau nhiều nữa nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc, mỗi năm hai lần sẽ tụ tập tại nhà cha anh hay ghé thăm những ông chú của Luciano để vui chơi.

Don sau khi tốt nghiệp danh dự đã đầu quân cho BlackRock, một quỹ đầu tư mới toanh vừa thành lập được vài năm. Anh cực kỳ thích thú khi nhìn những tài sản mình quản lý cứ liên tục gia tăng giá trị theo mỗi chu kỳ. Dần dần, với tài năng của mình, Don tiến xa hơn với những vị trí chủ chốt trong tập đoàn. Trong khi đó, Luciano học tiếp trường luật, và mở một văn phòng luật sư rất nổi tiếng ở New York. Năm Don được đề cử lên Phó Chủ Tịch, nắm quyền hơn hai trăm tỷ đô la tài sản, Luciano cũng tham gia làm cố vấn pháp lý cho quỹ của anh.

Cơ duyên đến với Hội đồng của Don là từ C, dưới sự chỉ dẫn của chú Bảy. Hai người có thể nói là làm chung lĩnh vực, lại cùng là người Việt Nam nên trước đó có quen biết xã giao. Một vài lần cả Don và C cùng tham dự các bữa tiệc của giới thượng lưu, hoặc tham gia những giải golf tổ chức riêng, hay đều là nhà đầu tư mạo hiểm trong một số thương vụ lớn.

Trong lúc cụng ly tại một bữa tiệc, C bỗng dưng hỏi: “Don, cậu đã bao giờ quay lại Việt Nam chưa?”

Mặc dù Don không có câu trả lời, câu hỏi của C cứ ám ảnh anh cả tuần sau đó. Từ lúc nhỏ, Don đã nghe cha kể về quê nhà, dự định khi nào hết chiến tranh sẽ dẫn anh về thăm cho biết. Cuộc sống cứ thế cuốn đi, cái mong muốn đơn giản như vậy cũng dần bị phai nhạt. Sau khi đất nước mở cửa, ông nhen nhóm lại ý định của mình nhưng lúc này thời gian đã không còn ủng hộ… Sau khi cha ra đi, Don rất muốn hoàn tất tâm nguyện cuối cùng này của ông mà lần nào anh thực sự sắp xếp cho mình thời gian. Câu hỏi của C đã chạm đến sâu thẳm trong suy nghĩ của Don.

Nửa tháng sau, anh gọi cho C để mời cùng về Việt Nam một chuyến…

(còn tiếp)

You may also like

Leave a Comment

chat-active-icon